- Published on
Cơn mưa xà phòng
- Authors
- Name
- Cao Duong Tuan
- @Tuancd1102

JLPT
Mình vừa mới có kết quả JLPT. Điểm của mình là 180/180 N1.

...
Mình không bất ngờ lắm về kết quả của mình. Điều mình bất ngờ là phản ứng của mọi người trước điểm số như vậy.
Thành thực mà nói, mình cũng chẳng học hành chăm chỉ, cũng chẳng cày ngày cày đêm, chẳng thức đến 2h sáng để giải đề, cũng chưa từng vác sách vở lên thư viện hay ra quán caffe ngồi học.
Mình cũng muốn nói rằng, mọi người chẳng cần thần tượng hay cảm thấy quá kinh khủng với những người giỏi ngoại ngữ.
Việt Nam và trong tâm trí người Việt Nam hiện nay, giỏi ngoại ngữ đặc biệt là tiếng Anh, là một điều gì đấy cực kì đáng tuyên dương, xứng đáng làm tấm gương cho thế hệ trẻ. Những bạn như Khánh Vy, Jenny Huỳnh, Vừng, ... nổi lên như một hiện tượng vì họ nói tiếng anh như ông Tây Ba Lô nói tiếng việt. Mình chẳng bao giờ idol mấy người này vì đơn giản mình không thấy có gì đặc biệt. Chỉ đơn giản họ sinh ra trong môi trường khác, cuộc sống khác và họ thích việc học tiếng Anh. Tuy nhiên, học kém, không thích học thì nên làm gì mình sẽ chia sẻ ở bài viết khác. Bài viết này mình muốn nói rõ hơn về cách mà một người không thích học như mình có thể đạt được điểm số như trên.
1. Giáo dục hiện nay là kinh doanh giáo dục
Mình đã học hơn 1 năm ở trung tâm du học, học cả ngày từ sáng tới chiều nhưng chỉ đỗ N5 91/180 điểm loại C
( đỗ vớt ) và trượt Nattest N4. Các bài kiểm tra trên lớp vừa nhìn bài vừa nhìn điện thoại cũng luôn chỉ được
từ 50-60/100 điểm. Mình không thể chia động từ, không thuộc bảng chữ cái, không hiểu ý nghĩa của âm on âm kun
và cũng chẳng biết bộ thủ Kanji tồn tại trên đời. Với vốn kiến thức như thế mình sang Nhật. Kanji không biết đọc,
kaiwa không nói nên lời thậm chí cả giới thiệu bản thân cơ bản cũng không xong. Lỗi phần lớn là do mình không
chịu học, nghiện game và hàng tỷ lý do khác nhưng chắc chắn một phần cũng là do cách giáo dục của các trung tâm
không phù hợp với bản thân mình.

2. Bắt đầu tiếp xúc với tiếng Nhật từ người Nhật
tiếng Nhật của mình. Xong xuôi anh nói : " Em dù có học hết 2 năm Senmon anh nghĩ là cũng chưa thể đạt tới
trình độ N3 cứng đâu ". Câu nói này với bản thân quá kiêu ngạo của mình lúc đó như một nhát dao chí mạng.
Chưa kể cả ngày hôm đó anh chị chủ đều dùng những lời nói cực kì lăng mạ với mình. Mình nghỉ luôn sau 4 tiếng
rửa bát bưng phở và quyết định tìm chỗ học tiếng Nhật.
Được cô phụ trách người Việt ở trường tiếng giới thiệu lớp học tiếng Nhật miễn phí, mình đăng ký ngay. Thứ 7
chủ nhật tuần nào mình cũng đạp xe hơn 3km đến trung tâm quốc tế Sendai. Ngày nắng cũng như này mưa, ngày bão
cũng như ngày tuyết. Mình đi học chăm chỉ không nghỉ một buổi nào.
Lớp học ở trung tâm này là người cao tuổi ở Nhật tình nguyện dạy. Ở đây mình bắt đầu học lại từ bảng chữ cái,
kani, học cách nghe, cách viết, cách nói. Mỗi hôm là một người khác nhau. Có những hôm mình chỉ ngồi nói chuyện,
có những hôm thì chỉ viết kanji.
Điểm đặc biệt của lớp học này là nó thực sự rất thoải mái với những thằng như mình. Nó không làm mình chán, không
tạo cho mình stress. Có những cô đã làm việc này lâu năm thật sự rất biết cách châm lửa không khí cho lớp học. Mình
còn quen được những anh chị sang du học theo diện học bổng chính phủ, chương trình học bằng tiếng anh và tham gia
lớp học này cũng để học tiếng Nhật sơ cấp.
Đan xen giữa việc học chăm chú ngày 3 tiếng trên trường Nhật Ngữ và cuối tuần học ở lớp tiếng Nhật tình nguyện, mình
còn nghe cực kì nhiều. Chẳng cần biết nội dung là gì, chủ đề ra sao, chương trình như thế nào, mỗi phút giây rảnh rỗi
là mình đều nghe tiếng Nhật. Mình nghe lúc tắm, lúc nấu ăn, lúc đi tàu và cả lúc ngủ. Các tập của NHK trên spotify
không biết từ bao giờ mà mình đã nghe hết. Tiktok cũng dần không còn đề xuất những video có tiếng Việt.
Mình chủ động xin thêm SNS của thầy cô, hàng ngày về nhà đều trao đổi lại với thầy cô về các buổi học, nêu suy nghĩ
của mình và hỏi thêm về các từ mình chưa thực sự nắm rõ. Với việc nghe nhiều và dần dần nghe hiểu, mình thực sự đã trở
thành một con quái vật ở xứ xở N5 này. Mình được chuyển từ lớp N5 cùi bắp lên lớp N5 chuyên nghiệp. Sau đó một thời
gian thì thầy cô ở lớp cũng chẳng buồn ra câu hỏi cho mình, chẳng gọi mình trả lời và đôi khi còn chẳng cho mình chơi
trò chơi vì mình đã out trình tất cả các ứng viên khác.

3. Du học Sendai thực sự là trong cái rủi có cái may
Như đã nói ở phần " Chuyến đi bão táp ", mình không thể đi Tokyo hay Osaka vì học bạ xấu. Nơi duy nhất chứa chấp mình
là Sendai. Tưởng tượng cảnh cả lớp đi một vùng, mình lại đi một vùng hoàn toàn khác thật sự rất chán.
Tuy nhiên đây lại là điều may mắn đối với mình. Sendai rất ít người ngoại quốc. Vì vậy các dịch vụ của người Việt còn rất
hạn chế. Điều đó đồng nghĩa với việc mình phải thích nghi với tiếng Nhật nhiều hơn.
Tất nhiên các dịch vụ thiết yếu thì vẫn rất đầy đủ nhưng mình lại khá hướng nội. Khi cần gì đó mình chỉ toàn hỏi thầy cô.
Và tất nhiên thầy cô sẽ chỉ có thể giúp mình bằng tiếng Nhật với các dịch vụ của Nhật.
Một số ví dụ như lần đầu mình hỏng máy tính, mình phải tự gọi điện hẹn lịch với cửa hàng, mình phải tự đi đăng ký sim,
wifi ở các nhà mạng, mình tự đi làm thẻ ngân hàng, tự đi xin việc mà không hề dính đến một tý tiếng việt nào. Bật mí thêm
là mình đã cầm CV đi xin việc ở 14 cái combini xunh quang ga Sendai nhưng chẳng nơi nào nhận vì tiếng thì ngu mà kinh nghiệm
thì không có.
3. 4. Biến tất cả mọi thứ có liên quan tới tiếng Nhật.
Có thể các bạn không tin nhưng đi làm baito mình đều nói tiếng Nhật. Mình nói rằng mình là người Trung Quốc và đi làm vì đam mê.
Ban đầu mọi thứ có vẻ thuận lợi cho đến khi có 1 bạn biết tiếng Trung xuất hiện. Bạn này làm cùng mình và mặc dù mình đã cố gắng
tỏ ra lạnh lùng nhưng những câu hỏi kì quặc của bạn ý cứ liên tục ập đến. Đến phần check tiếng Trung thì mình lại chẳng bật ra
được một câu nào làm mọi thứ bại lộ. Cô bạn tiếng Trung này bắt đầu lan tin và chẳng ai thèm nói chuyện với mình vì họ nghĩ như
thể mình bán nước.