Published on

Chuyến đi bão táp

Authors

Dạo này đang là kì nghỉ hè, hơn nữa tôi cũng vừa quyết định nghỉ gần hết những công việc làm thêm để tập trung hơn cho việc học, vì vậy tôi có khá nhiều thời gian rảnh.

8 giờ sáng, sau khoảng nửa tiếng lướt Tiktok thì tôi nghĩ mình cần dọn dẹp lại điện thoại của mình, dẫu sao thì tôi cũng nên có trách nhiệm hơn trong việc dùng nó đúng cách.

Tôi mở Album ảnh và lật lại những tấm cách đây khá lâu. Đó là những tấm ảnh tôi chụp cùng gia đình và bạn bè trước khi tôi cuốn gói ra đi để cứu lấy tương lai tăm tối của mình. Tôi thở dài và nhận ra mình đã đi được 8 tháng trên hành trình trưởng thành đầy sóng gió này.

Để mà nói thì 8 tháng đối với biết bao thằng du học sinh khác đang lởn vởn khắp trên Nhật Bản, nó chẳng là gì cả. Tôi vẫn chỉ giống như một thằng lính mới đang trong gian đoạn chập chững tập đi không hơn không kém, tuy nhiên tôi lại nghĩ theo một hướng hoàn toàn khác. Thật lòng mà nói, tôi gần như đã nắm gọn trong tay tất cả những hiểu biết về cái Xứ Sở Phù Tang chết tiệt này.

Cuối cùng thì, lý do tôi viết post này chỉ đơn giản là chia sẻ lại những gì tôi đã nên làm trước khi đến đây, theo cái nhìn của tôi, để giúp mọi người thực sự sống sót trong hành trình mọc cánh của đời mình.

1. Tới trường và học tập thật nghiêm túc

Trước khi qua Nhật tôi không hề nghĩ việc học phổ thông và những dòng chữ ký ngoằn ngoèo của mấy thầy cô lại quan trọng thế. Tôi nghĩ học bạ cấp ba của mình không đến nỗi xấu, điểm thì cũng khá ổn, tuy nhiên sai lầm của tôi là nghỉ học những 23 buổi trong hai năm lớp 11 và lớp 12.

Tin tôi đi, Nhật Bản có thể là một trong những nước đứng đầu thế giới gặp vấn đề về sự chuyên cần và hạnh kiểm, và đó là lý do tôi không tài nào tìm được trường ở Tokyo hay những vùng thành phố lớn hơn. Cuối cùng, tôi buộc phải chọn trường ở Sendai - một thành phố cách Tokyo hơn 350km về phía Bắc.

Sau khi đọc tất cả dữ liệu tìm kiếm được trên mạng, tôi đã cố trấn an bản thân rằng Sendai là một nơi tuyệt vời với phong cảnh đồi núi trập trùng và khí hậu ôn hoà giúp tôi trông thật ngầu khi có thể mặc Hoodie cả năm, nhưng sự khác biệt giữa thành phố Hồ Chí Minh và tỉnh Điện Biên của Việt Nam lớn thế nào thì chắc bạn cũng biết rõ.

Bên cạnh vấn đề về chuyên cần và hạnh kiểm thì một điều nữa tôi nhận ra cũng quan trọng không kém - kiến thức.

Có thể bạn sẽ thấy shock, tuy nhiên từ ngày lên lớp 6, tôi không hề ngồi vào bàn học hay thậm chí dành ra 30 phút ôn lại bài ngay cả ở trên giường. Tôi đã duy trì quá trình này liên tục 7 năm. Bí quyết để tôi qua được tất cả các bài kiểm tra là hãy hỏi thăm những người bạn của mình - những đứa tôi cho rằng sinh ra là để học và giúp đỡ mình.

Tôi chỉ cần có điện thoại và một chút mánh khoé trong mỗi giờ thi, mọi chuyện trở nên thật đơn giản. Tất nhiên là thằng bạn bác học của tôi cũng như vậy, kết nối mạng và thấm thỏm chờ tôi gửi bài qua cho nó giải.

Đôi khi những thằng bạn của tôi không thể giúp tôi hết mình, hoặc có thể là tụi nó không muốn. Những lúc như vậy tôi chỉ có thể tự cứu lấy mình mà thôi.

Kết quả sau đó là tôi đã bị hổng một lượng kiến thức cực kì khổng lồ mà chỉ có chúa mới biết được nó lớn cỡ nào. Tôi nghĩ lượng kiến thức tôi nhắm mắt cho qua trong những năm tháng đó có sức công phá mạnh gấp khoảng 50 lần hai quả bom Fat Man và Little Boy mà không lực Hoa Kì đã lỡ tay làm rơi xuống Nhật Bản tội nghiệp, và tôi đã cực kì khốn đốn trong gian đoạn phục hồi kiến thức để thi lên đại học ở Nhật.

2. Xác định rõ lý do và mục đích khi đi du học

Chỉ còn khoảng vài kì nghỉ nữa thôi là tôi sẽ bị tống cổ về Việt Nam nếu tôi không quyết định việc học tiếp của mình trong tháng này, và đây thực sự là một vấn đề quá sức đối với tôi vì tôi chẳng biết mục đích của mình khi sang đây là gì và có quá nhiều hướng đi mà rủi ro khi chọn nhầm hướng là rất lớn, thậm chí thổi bay cả tương lai tỷ phú của tôi.

Tôi nhận ra mình đã mắc phải sai lầm khủng khiếp và bắt đầu tìm cách thoát khỏi tình huống hiện tại. Vậy mà tôi cứ nghĩ khi bước chân qua cánh cửa sân bay là tôi đã được hưởng cuộc sống giàu sang, hạnh phúc trọn vẹn, sẽ trở về trong sự hân hoan và ánh mắt thán mục của mọi người.

Nếu vẫn chưa hình dung ra tình cảnh ngu ngốc hiện tại của tôi nguyên nhân là do đâu, thì đó là do suy nghĩ bồng bột thời tôi còn đóng bỉm, rằng là đi cho bằng bạn bằng bè, đi để giúp tôi thoát khỏi mớ rắc rối ở Việt Nam, đi để thoát khỏi tư tưởng ở Việt Nam sẽ khổ, đi để làm mới cuộc sống. Giờ thi tôi biết, khi đó tôi có gia đình để bấu víu, có bạn bè để tâm sự, có thầy cô để giúp đỡ, có anh chị để sẻ chia, còn ở đây tôi chỉ có chính mình.

3. Học tiếng Nhật và tiếng Anh nhiều hơn

Tôi phát ngán với việc hò hét học hành của mẹ và sự nhồi nhét tiếng Nhật của cô giáo ở trung tâm. Tôi chưa từng học tiếng Việt một cách nghiêm túc nhưng tôi vẫn dùng tiếng Việt thật điêu luyện đó thôi. Mọi thứ sẽ thật là đơn giản nếu tôi sống ở Nhật. Vì vậy cách để tôi giải toả stress với bài ca muôn thuở của mẹ và sự quát tháo của cô giáo là đắm chìm trong Liên Minh Huyền Thoại 13 tiếng một ngày - một tựa game cực kì yêu thích của tôi.

Tất nhiên là ở trung tâm tôi không quen một thằng bạn bác học hay có thể dùng mánh khoé nào tương tự như đã làm ở trường cấp 3 vì lối đào tạo kiểu Nhật cứng nhắc, kết quả là 90% bài kiểm tra của tôi chỉ được khoảng 60/100 điểm, suýt soát đỗ Nattest N5 bằng C và trượt luôn N4 vài tháng sau đó.

Quá chán nản với điểm số không như mong đợi, tôi quyết định nghỉ học và tiếp tục công việc ở siêu thị gần nhà. Dẫu sao thì vẫn đang dịch bệnh, chưa thể qua Nhật luôn được. Tôi còn ối thời gian để trau dồi lại sau.

Trong khi đang mải mê phát sữa ở một trường tiểu học cho một chương trình Pr sản phẩm của Milo thì tôi nhận được cuộc gọi từ trung tâm, nội dung chỉ đơn giản là tôi sẽ bay vào tối ngày mai. Tôi hoảng hồn nhận ra mình đã tiêu tốn nửa năm trời mà chưa kịp trau dồi bất cứ một chữ tiếng Nhật nào.

Và, tôi cứ như vậy mà sang Nhật. Thề có chúa, bạn sẽ chẳng biết tôi đã gặp bao nhiêu rắc rối vì việc sang Nhật với vốn tiếng Nhật bằng không đâu. Đằng này tôi lại còn là du học sinh nữa chứ.

4. Chọn một trung tâm và một trường nhật ngữ tốt

Tin tôi đi, bạn hoàn toàn có thể tự liên hệ trường nhật ngữ, tự xin visa, tự làm mọi thứ nếu nhà bạn có đủ kinh tế, kiến thức và hồ sơ của bạn đẹp như trong tranh. Tuy nhiên tôi vẫn khuyên rằng bạn nên chọn một trung tâm tốt để khởi đầu cho hành trình của mình.

Tôi không phải là chuyên gia trong việc này, nhưng sao bạn không để trung tâm làm phần của họ, còn bạn làm phần của mình. Như vậy sẽ thật dễ dàng và đơn giản. Ý tôi là phần hồ sơ, chứng minh tài chính hay tất cả giấy tờ liên quan hãy để trung tâm của bạn thu xếp. Trong khi đó bạn hãy cố gắng lấy thật nhiều các chứng chỉ như toeic, ielts, JLPT hay thậm chí là chứng chỉ MOS - một loại chứng chỉ tin học văn phòng. Những chứng chỉ đó làm bạn trông thật pro và hàng tá học bổng đang nằm yên đợi bạn tới lấy.

5. Yêu thương và quan tâm bản thân, gia đình

Bỏ qua sự hối hận về việc học, thêm một lý do nữa mà tôi muốn liệt kê thêm vào bài viết này - Sự yêu thương, quan tâm gia đình từ tận đáy lòng.

Như đã đề cập ở trên, một trong số ít những lý do khiến tôi quyết định đi du học là thoát khỏi sự quan tâm thái quá từ mẹ, lo lắng không cần thiết từ bà hay những lời dạy bảo cứng nhắn sặc mùi răn đe của bố. Tôi đã từng ám ảnh về những việc như vậy trong suốt một khoảng thời gian dài.

Tôi lúc nào cũng nghĩ là mình đã lớn, đã trưởng thành, có thể tự quyết định cách mà mình trở thành tỷ phú vào năm 30 tuổi và tự do làm những gì mình thích. Chính vì suy nghĩ bồng bột nông nổi đó mà không ít lần tôi làm bà rơi nước mắt, bỏ ngoài tai những lời dặn dò của mẹ hay hiên ngang cãi lại cha.

Tôi từng đi làm cả tháng trời không chịu về nhà mặc cho mẹ tôi gọi 30 lần mỗi ngày hay hàng tá những việc điên rồ tương tự như vậy. Tôi thậm chí chẳng bao giờ chúc mừng bà ngày sinh nhật, mua hoa tặng mẹ vào ngày mùng 8/3 hay đề nghị giúp bố làm những việc nặng. Chính xác là chưa bao giờ.

Tôi lúc nào cũng đòi những món quà đắt tiền nhất trong ngày sinh nhật, sự yêu thương thấu hiểu ngọt ngào hay những bữa cơm hảo hạng nấu theo kiểu Tây Ba Nha nhưng lại chẳng bao giờ hỏi mẹ đi làm về mệt không, lúc trở trời bố có thấy đau không hay hôm nay bà muốn ăn gì.

Đó thực sự là những thứ mà chỉ khi ở Nhật, một mình, trong một căn phòng trống tôi mới cảm nhận được ...